Website liên kết

Thứ Ba, 10 tháng 7, 2012

Nếu một ngày...






Nếu một ngày mình phải xa nhau

Là do em thích một mình ngang bướng   
Để lòng anh hoài nghĩ suy ... vất vưởng
Giới hạn rồi, anh nói trước: Chia tay! 


Nếu một ngày anh không còn đến đây
Chấp nhận thôi! Em biết làm sao nữa
Dẫu mắt buồn, môi ướt nhòa giọt vỡ
Em tự lau, bởi anh đã quay đi


Nếu một ngày anh chẳng nói lời chi
Là lúc em lặng im vào mãi mãi
Gửi trái tim cùng tình yêu này lại
Để mãi còn lời em nói yêu anh!


11-07-2012

Thứ Năm, 17 tháng 5, 2012

"Một mình quen rồi..."

"Từ trước tới nay em vẫn để anh ngồi một mình mà, quen rồi em à"
              ***
 Mình chạy ra ngoài, mà không thấy anh đâu. Ký túc xá Bạn và Tôi trong Hội trường lớn sôi động thế nhỉ. Chả có hứng. Bước vào sân vận động đi bộ lát.
Anh gọi. Anh đang ngồi trà đá.
Nói chuyện. Câu cú cộc lốc. Máy sập nguồn.
Haizzz. Đứng dậy rồi về thôi, chẳng lẽ nhìn người ta ôm hôn thắm thiết trong khi một mình ngồi trên bãi cỏ à!
...
Đau bụng quá. 99% rồi, tí nữa là được lên Level 60 mà không cố được. Mệt.
Tắt máy đi ngủ thôi, mình ơi !!!

Thứ Sáu, 4 tháng 5, 2012

[*Gửi tặng anh Cà-phê*] Tôi yêu . . .


Tôi yêu...
Suốt ngày muốn được gặp anh, được nói chuyện với anh. Những lúc nhìn anh, nghe giọng anh, tôi đều tủm tỉm cười không lý do, chỉ thấy lòng mình nhẹ nhàng một cảm giác hạnh phúc.

Tôi yêu...
Thích nghe anh hát. Lần đầu anh hát tôi nghe là hôm tôi về quê, ngồi tàu một mình. Chỉ muốn thời gian quay lại, chạy ra ôm anh một cái, một lát thôi rồi lên tàu về với mẹ.

Tôi yêu...
Thích nghe anh ...quát! Oh trông khuôn mặt anh lúc ấy thật ...sợ. Nhưng có khi tôi thấy buồn cười vì biết anh chỉ dọa chơi, tôi biết mình có lỗi, vì biết anh thương và yêu tôi nhiều.
 
Tôi yêu...
Thích ôm anh khi ngồi sau xe máy. Đi xe bụi bặm, mệt. Áp vào lưng anh, nhắm mắt và quên đi xung quanh, phút chốc về đến nhà.

Tôi yêu...
Thích được anh ôm vào lòng, thích được tựa vào bờ vai ấy. Lòng thật bình yên, bao mệt mỏi như đã ngủ an.

Tôi yêu...
Thích khóc(?) Tôi thấy mình yếu đuối làm sao! Anh mắng nhẹ vài ba câu đã thấy tủi hờn >> khóc. Anh đi đá bóng hay đi làm ở công trường về mệt, thương anh >> khóc. Anh đau, cảm giác như chính mình đau đớn gấp bội lần, lại khóc. Tôi tự nhủ phải kìm nén, không được để anh thấy, nhưng bên anh, nghĩ đến anh, ý chí trong tim tôi nhũn ra, nước mắt trơn tuột...

Tôi yêu...
Thích cái nắm tay.
Thích cái ôm nhẹ, thích chiếc hôn nồng.
Thích ngắm anh trong từng khoảnh khắc anh bên tôi.
Tôi yêu anh...


Thứ Ba, 1 tháng 5, 2012

Chuyện về chiếc áo

Bố tôi đi làm xa,mỗi khi ông về là mấy chị em lại quây quần tíu tít.
Hôm nay mới sáng ra bố và mẹ đã chuẩn bị về bên ngoại đi đám giỗ. Cả chúng tôi nữa cũng tươm tất áo quần.
Lúc bố đang cài cúc chiếc áo sơ mi nâu, thằng em tôi hỏi: 
- Áo bố mới thế!
Bố cười: 
- Ừ, hơn mười năm rồi mà vẫn được thế này đấy.
- Chắc ngày xưa vải xịn vải bền (Thằng em láu lỉnh nhe răng cười).
Bố cười hiền:
- Bố cả ngày đi làm chỉ có mặc quần áo lao động, làm gì dùng đến mấy thứ công việc này đâu. Ít dùng thì nó mới con à.
Thằng em "À" lên một tiếng. Còn tôi nghe sóng mắt cay cay...

Thứ Sáu, 20 tháng 4, 2012

Nếu anh yêu một cô nàng Song Ngư...

Vì cô ấy chính là em, nên anh sẽ biết, một cô nàng Song Ngư sẽ yêu anh như thế nào?

Cô ấy luôn nhìn anh với ánh mắt rất trong và nhẹ bâng như một cơn gió.
Ánh mắt cô ấy không phải ánh sáng thiêu đốt chết người của mặt trời mà là sự trong vắt tinh sạch của mặt trăng.
Cô ấy sẽ không nhìn anh thật lâu không chớp mắt mà lướt qua mắt anh rất nhẹ nhàng, ánh sáng trong vắt ấy sẽ ánh lên trong mắt anh chỉ một vài giây thôi, nếu anh tinh tế, anh sẽ nhận ra “độ nóng” của thứ ánh sáng êm ả đó.

Đừng nhìn cô ấy quá lâu nhé, bởi sự ngượng ngùng sẽ phá vỡ hững điều kỳ diệu chỉ hai người mới hiểu, hãy quay đi và cảm nhận sự thay đổi nhịp đập của con tim, anh sẽ biết cô ấy đã gửi tất cả những yêu thương qua một ánh mắt, kết tinh của hàng ngàn giây ngắm nhìn anh trong yên lặng từ đằng sau hoặc từ nơi nào đó bí mật.

Đôi lúc cô ấy giả vờ không nhìn anh nhưng đừng vội tin vào sự thờ ơ có vẻ lạnh lùng của cô ấy. Hãy để ý một chút, anh sẽ thấy má cô ấy hồng lên và môi như mím lại. Bởi càng che dấu sự giả vờ, người ta càng bộc lộ nó mà.
Vậy nên đừng bỏ cô ấy lại một mình khi cô ấy nói chẳng cần anh phải bận tâm, đừng vội nổ máy phóng xe đi khi cô ấy tỏ chút giận dỗi hay không thèm nhìn anh lấy một cái. Cô ấy luôn muốn bao bọc mình bằng một chút lạnh lùng, một tẹo bí hiểm, một tý băng giá, nhưng ở bên trong trái tim cô ấy lại vô cùng mỏng manh dễ vỡ. Anh đã bao giờ nghe thấy cơ chế tự vệ của những con vật bé nhỏ dễ bị tấn công chưa?
Con người cũng như thế và Song Ngư cũng vậy, cô ấy luôn muốn tự vệ khỏi những đau khổ nhưng rồi sẽ mở òa khi yêu thương phá tan những lớp băng bên ngoài.
Anh có thể nghĩ cô ấy luôn kỹ lưỡng, dè dặt và chi tiết? Ẩn trong cái vẻ cẩn trọng thái quá ấy, là một nỗi sợ hãi mơ hồ: Sợ mất. Cách cô ấy nắm tay anh không chặt quá bởi nếu cô ấy siết chặt, cô ấy sẽ mất anh.

Tuy nhiên, khi yêu người ta chẳng thể tránh được những cảm xúc thái quá, bởi trái tim và lý trí đâu có thể lúc nào cũng song hành. Thế nên đừng trách Song Ngư nếu đôi khi cô ấy không thể cuồng nhiệt thể hiện tình cảm, đôi khi cô ấy do dự, hỏi han hay chuẩn bị nhiều phương án trước khi làm
một việc gì đó, và đặc biệt là với anh. Nếu nhìn sâu vào mắt cô ấy, anh sẽ thấy - với cô: Anh là cả bầu trời.

Nếu anh yêu một cô nàng Song Ngư…
Anh sẽ phát cáu lên vì sự bất an của cô ấy. Anh vẫn ở đây, của cô ấy và trong tương lai sẽ mãi mãi là của cô ấy. Thế mà cô ấy cứ nhặng xị vì những chuyện vớ vẩn, tranh cãi những chuyện cỏn con và đôi khi anh muốn dứt tay một lần để cô ấy khỏi lo sợ đâu đâu, anh nghĩ, cô ấy lúc nào cũng xám xịt những lo toan.
Anh sẽ phải chịu đựng sự thất thường sáng nắng chiều mưa trưa gió mùa của cô ta. Cô ta lúc buồn, lúc vui, lúc giận hờn, lúc nhạt nhòa, lúc rõ nét.
Anh phát mệt với việc chạy quanh cô ta và đoán những cảm xúc tiếp theo của cô ta sẽ là gì? Cô ta muốn xuất hiện dưới nhiều vai trong cuộc sống của anh, nhưng sự đa dạng đôi khi không phải sự lựa chọn lý tưởng.
Nhiều khi anh mệt mỏi vì cãi lý với cô ấy, cô ấy luôn tỏ ra mình biết tuốt và tất nhiên, không phải là tóc vàng hoe nói gì nghe đấy đâu nhé.
Anh nghĩ ước gì bạn gái mình nghe lời và ít lý lẽ thôi, có thể anh sẽ yêu cô ấy nhiều hơn? Nhưng chấp nhận thôi, Song Ngư là vậy, cô ấy có lý lẽ và đủ lý do để có những lý lẽ như thế.

Nếu anh muốn chia tay với cô nàng Song Ngư…
Đừng nói với cô ấy một lý do rất “trời ơi” nhé, bởi cô ấy đủ thông minh để nhận ra anh đang nói dối bao biện hay nói thật. Cũng đừng để cô ấy phát hiện ra lý do thật sau lý do “trời ơi” kia là gì. Cô ấy chắc chắn sẽ nổi giận tam bành, dù Song Ngư khá nhã nhặn và biết kiềm chế, nhưng điều cô ấy không thể chấp nhận là sự phản bội. Nếu anh trót phản bội cô ấy, hãy nói ra. Cô ấy sớm muộn cũng sẽ tìm cách để chấp nhận sự thật đó. Bởi Song Ngư cũng biết cách cam chịu số phận lắm, mà tất nhiên, nếu không thay đổi được thì phải chấp nhận thôi.

Hãy chuẩn bị hắt xì thật nhiều bởi cô ấy sẽ nhớ tới anh 24/7, cô ấy sẽ nhớ anh trong cả khi khóc, khi cười, khi mơ, khi thức. Khi cô ấy tỉnh dậy với hai dòng nước ướt đẫm má, cô ấy biết rằng cô ấy đã mơ về anh.
Cô ấy không dễ loại bỏ hình ảnh thân thương ra khỏi đầu. Khi anh đang mỉm cười, ở một nơi nào đó cô ấy cũng vậy, nhưng trong lòng thì tan nát.

Nếu anh thực sự đã từng yêu cô nàng Song Ngư…

Thì hãy yên tâm nhé, bởi cô ấy, dù không biết cách hàn gắn trái tim mình với những đường kim mũi chỉ đẹp nhất, đôi khi Song Ngư rất vụng về mà, nhưng cô ấy có thể buộc tạm nó lại để nó bớt chảy máu. Cô ấy khóc rồi cô ấy mỉm cười, cô ấy biết cô ấy đã may mắn làm sao : may mắn được yêu anh, và có những tháng ngày hạnh phúc bên anh. Do vết thương không được vá lại, nên thỉnh thoảng nỗi nhớ vẫn dấy lên, mạnh mẽ và day dứt.

Nhưng Song Ngư vẫn dũng cảm để bước đi, để yêu, để đau khổ, để sống trọn vẹn cuộc đời theo đúng nghĩa của nó: trải nghiệm. Song Ngư cũng sẽ nhìn về phía mặt trời mọc và tự nhủ: Một ngày mới sắp bắt đầu.
… Như em vậy...

Thứ Hai, 9 tháng 4, 2012

Cho tôi xin một vé đi Lãng Quên

(Cảm hứng tiêu đề từ "Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ" - Nguyễn Nhật Ánh)


Tối nay Sen sang chơi.
Tôi đưa bạn về, rồi một mình ngồi trước ký túc xá Mễ Trì.
Hoa sưa...


Tôi buột miệng thế thôi, chứ bây giờ sưa làm gì có hoa nữa.
Dưới ánh đèn điện, dáng sưa đẹp, lá xanh mơn. Nhưng lạnh lùng vô cảm.
Đấy, cái đẹp ngắn ngủi mong manh. Nhỡ một bước rồi muốn đuổi theo cũng chẳng kịp.
Tình yêu cũng vậy. Bắt nhịp là không hề dễ dàng.
Yêu khi người đã ra đi thật đau khổ.
Mà, khi đã nhỡ chuyến tàu Hạnh Phúc, người ta thường muốn đổi vé sang ga Lãng Quên
...
*Tôi chợt ước được ngắm hoa sưa*


http://adf.ly/1UJMEp